Hồn nhiên, trong sáng, Tần Tiêu Diêu sống chân thành, tận tụy tại một ngôi trường khuyết tật dành cho trẻ câm điếc. Tiêu Diêu không câm cũng không điếc, những cô bắt đầu tuổi thơ với những căn bệnh liên tục đeo bám, dày vò. Sự tự ti khiến cô gái trầm ngâm và trở thành người câm tự lúc nào. Bởi thế, những lúc không bước lên sân khấu như một diễn viên múa, Tiêu Diêu chỉ muốn ở bên những đứa trẻ, dạy chúng học, dành cho chúng tình yêu và lối sống mạnh mẽ mà cô học được từ người cha đáng mến.